Wednesday, April 17, 2013
[Honey!!] Chap 4: Chỉ là khởi đầu
-Bà nội! Bà bình tĩnh đi! Rốt cuộc có chuyện gì?_Khẽ phiền toái thở hắt, Thánh Lãm thơ ơ hỏi chuyện, thân hình cao gầy từ từ bước vào trong ôtô, đầu hơi nghiêng ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Lại chuyện gì đó cần anh ra tay quán xuyến rồi. Bởi vì sinh ra trong một gia đình tính cách từ già đến trẻ nối đuôi nhau y chang trẻ con, suy nghĩ đơn giản, hay bốc đồng nên anh thường xuyên phải ra mặt xử lí những chuyện trọng đại của gia đình dẫu còn trẻ chán. Điển hình như cái chuyện vô đề này chẳng hạn.
-Xoảng! Xoảng!
-Đình Thy! Bình tĩnh đi được không!
-Phu nhân! Tất cả đều là bình cổ của lão già, phu nhân đừng đập nữa! Lão gia sẽ xót mà lên cơn hen mất
Vẳng đến tai Thánh là một chuỗi thanh âm hỗn náo nhiệt, như thay lời người gọi đến trưng phô điều cần nói.
-Thánh Lãm! Con đi vắng, cha con trở chứng đi tuyển bạn gái cho con... Chuyện này không cẩn thận đến tai mẹ con, mẹ con tính vốn đa nghi, nghĩ cha con già mà ham gặm cỏ non, muốn có thêm vợ 2, vợ 3 nên nổi giận làm ầm lên, nãy giờ nện không biết bao nhiêu đồ quý!_Bà nội Thánh Lãm khốn khổ 'trình báo', thi thoảng lại cùng đám gia nhân đót vài câu can ngăn_Con mau về ngăn bố con đi, nếu không mẹ con sẽ cho nổ tung cái biệt thự này mất!
-Tuyển bạn gái? Không phải con đã bảo ông ta thôi đi rồi mà! Con mới 18 tuổi đấy!_Nghiên răng ken két, Thánh Lãm lạnh giọng, bàn tay cầm chặt điện thoại đến run rẩy.
-Biết là thế...nhưng cha con nói, con đến tuổi này mà không có bạn gái là ế lắm rồi! Con trai sinh ra trong trời đất phải thay bạn gái như thay áo mới xứng làm trai thiên hạ. Giờ thì con mau về Hà Thành đi! Đám nhà báo bắt mùi đang phao tin nhảm nào là con bị bệnh hiểm nghèo cần có con nối khố gấp, nào là con chưa thỏa mãn với 'nhan sắc' trời ban đi phẩu thuật thành dị dạng, buộc tìm vợ sớm kia kìa!
-Ông ta đúng là 'đồ phá gia chi tử'!_Bực bội ném một câu rồi ngắt kết nối ngay lập tức, Thánh Lãm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khoé mắt vằn đỏ cả lên.
Anh nên về...hay nán lại thêm chút nữa nhỉ?
Trong lúc đó, trên con đường cái rộng thanh thang của phố huyện nhỏ, Khánh Ni vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi của đám người khủng bố chạy hoài không biết mệt kia.
Đưa mắt nhìn về đám người sắp đuổi đến gần phía sau, Khánh Ni nhăn mặt thở dài sượt một cái, chẳng để ý gì trên đường mà cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
Bỗng, một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đột ngột từ trong con hẻm nào đó lao đến, hướng thẳng về phía Khánh Ni với vận tốc lớn.
Quá bất ngờ với sự xuất hiện của chiếc xe nọ, Khánh Ni nửa đường đang chạy thì dừng hẳn lại, quay đầu nhìn nó, đôi mắt thất thần kinh ngạc đến tê dại.
Không hiểu sao, cô không thể chạy tiếp được, cả người như đơ cứng hoàn toàn mà chờ chết.
Tim bỗng đập lùng bùng lùng bùng nao núng.
-Thiếu gia! Ngài không sao chứ?_Thấy Thánh Lãm ngồi trên xe không yên, hết nhăn mặt nhíu mày khổ sở, bàn tay to ôm chầm lấy lòng ngực trái, Đỗ quản gia lo lắng hỏi, đoạn ra hiệu cho tên lái xe dừng ôtô lại.
-Không sao! Đi tiếp đi!_Thãnh Lãm khoát tay, thờ dài đánh sượt.
Anh...có bị bệnh tim đâu nhỉ?
Đám cận vệ của Thánh Lãm nhìn thấy Thiếu phu nhân bọn họ cần bắt sống sắp bị xe tông thì hốt hoảng cả lên, không suy nghĩ nhiều mà quả cảm liều chết xông ra giữa đường, cố gắng vận hết tốc lực bảo vệ chủ nhân. Nhưng ông trời vốn quen thói má hồng đánh ghen, tự dưng biến ra một cái hố to chưa thi công đón đường đám cận vệ, khiến bọn họ đồng loạt ngã bịch bịch xuống cái hố to khủng đầy bùn nhão.
Còn Khánh Ni, trong giây phút quyết định giữa sự sống và cái chết, cô vô lực nhắm tít mắt lại, hai chân bủn rủn đến khuyạ cả người xuống đất.
May sao, chủ chiếc xe kia là người biết tiếc tiền tiếc của, phản ứng nhanh nhạy nên đã lanh trí thắng phanh ngay lập tức, đồng thời quẹo xe đâm sầm vào quầy hàng của một bà cô nào đó bên lề đường.
Bạt vía kinh hồn vuốt ngực, Khánh Ni vui mừng nhìn chủ xe bị bà bán hàng mắng té tát, không ngừng cảm tạ trời đất rồi tự thân vận động đứng dậy, vội vàng rời khỏi
hiện trường.
***Ngồi ê mông trên trực thăng suốt 30 phút dài, đế giày Thánh Lãm cuối cùng cũng giẫm lên được mảnh đất Hà Thành chật chội.
Không cần nghỉ ngơi, anh đi thẳng một mạch đến nơi cần phải đến, sát khí từ đôi mắt anh bao trùm lên mọi vật.
Vào thời điểm đó, tại một cửa hàng lớn có tiếng, một bầu không khí chộn rộn và căng thẳng đang bao trùm lên nó.
Người qua đường kể lại, họ thấy có nhiều cô gái ăn mặt rất chỉnh chu, dung mạo mĩ miều như tiên nữ trượt vỏ chuối ngã xuống trần gian, đi xe ôtô cao sang bước vào trong rồi không lâu sau lại mang bộ mặt bơ phờ thất vọng ra về, sắc xuất giảm đi không thương tiếc.
Chuyện gì đã xảy ra bên trong...chẳng ai biết được cả, chỉ có những cô gái đến rồi đi mới biết được. Nhưng, có cố cạy miệng bọn họ thì cũng chẳng ích gì...chẳng ai muốn đem chuyện mình bị loại chỉ vì những lí do vớ vẩn ra để tám cả.
-Người tiếp! 158!_Vùi đầu trong tập hồ sơ của người vừa được gọi, một người đàn ông mặt vest chính tề lên tiếng rồi trịnh trọng đưa tập hồ sơ sang bên cho người mặc áo da hàng hiệu, mắt đeo kính màu dày cộm ở giữa, miệng theo lệ đánh giá_Cô này là con gái của chủ tiệm mĩ phẩm cao cấp, thưa Thánh lão gia.
Hờ hững cầm tập hồ sơ, Thánh lão gia quét mắt qua một lượt những dòng chữ in máy dày đặc, lười biếng nhíu mày ở dòng chữ "Nữ công gia chánh, tinh tươm bếp núc" quen thuộc mà hầu như các tập hồ sơ gửi đến đều có.
-Số 158..._Lia ánh mắt sắc bén, tinh tế và đầy săm soi xuyên qua lớp kính khám xét lên người cô gái vừa bước vào, Thánh lão gia nhàn nhã dựa người vào thành ghế, bộ dạng như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trìu tượng_...trong bản đăng kí...
"Lại trong bản đăng kí... Sắp có người bị loại!" 3 người đàn ông còn lại ngồi ở vị trí giám khảo như Thánh lão gia đồng loạt thở dài, ném cho cô gái thanh lệ trước mặt đôi mắt thương xót.
-...cô nói, cô rất thạo nữ công gia chánh, vậy...có khi nào cô làm nổ một thứ gì đó khi nấu chưa?_Thánh lão gia nghiêm túc tiếp tục câu hỏi, thái độ chẳng hề lộ rõ vẻ tươi cười dễ gần.
-À! Thực ra là chưa! Tôi có tài bẩm sinh từ nhỏ làm gì cũng tốt nên khó gây chuyện lắm ạ!_Cô gái mới vào nhã nhặn vuốt mái tóc nâu sậm, khách khí nở nụ cười duyên.
-Không nổ nhưng không có nghĩa sau này cô sẽ không làm nổ, tôi không muốn chưa được bế cháu đã phải tiễn con trai về mồ. Mời cô về cho!_Lạnh lùng kết luận ngay lập tức, Thánh lão gia phất tay 'mời' cô gái kia ra ngoài.
-Người tiếp! 159!_Người đàn ông ngồi cạnh theo ý nhịp nhàng truyền 'chiếu chỉ.
Cô gái mang số báo danh được gọi bước vào, làm con mồi tiếp theo bị 'tra khảo'
-Trong bản sơ yếu lí lịch ...cô nói, cô rất thạo nữ công gia chánh, vậy...có khi nào cô làm nổ một thứ gì đó khi nấu chưa?_Câu hỏi ban nãy tiếp tục được triển khai.
Rút kinh nghiệm chiến hữu đi trước, cô gái này cắn môi tỏ vẻ do dự, nhỏ giọng thú nhận:
-Thực ra là có ạ! Thế nên tôi quen rồi!
-Vậy chắc sẽ có lần sau tái phạm, tôi không muốn con trai mình banh xác! Mời cô ra ngoài cho!
-...
-...Người tiếp! 193!_Nốc ừng ực cốc nước khoáng, người đàn ông thông báo khàn giọng rống lên, thanh âm rời rạc khiến người ta không khỏi dấy lên thương cảm.
Theo tiếng gọi, một đôi chân dài bao trùm trong chiếc quần tây lịch lãm bước vào, thân thể từ đầu đến chân chẳng có điểm là là của con gái. Đúng hơn, đó là một chàng trai phong thái lịch lãm mang khuôn mặt u tối lạnh như băng.
Anh ta vừa xuất hiện trước tầm mắt đám người bên trong, đã lôi kéo được vô vàn cái nhìn chằm chằm của 4 vị 'giám khảo'.
-Cạch!_Chiếc bút của ai đó vô tình rơi xuống mặt bàn, tạo nên một thứ âm thanh cô đọng đến não nề.
-Thiếu...thiếu gia!!_Đờ người mấy phút dài, 3 người đàn ông trong vi trí giám khảo ngay lập tức đứng phắt dậy, trịnh trọng cúi đầu chào Thánh Lãm, người ai nấy đều 'phóng túng' hết cỡ mà run lên bần bật.
-Cũng biết về đấy nhỉ?_Thánh lão gia duy nhất không sợ hãi, ngẩng đầu cong môi cười ma mãnh nhìn con trai, lời nói đầy rẫy sự châm biếng_Nghỉ ngơi đủ chưa vậy?-Cha rảnh rỗi thật đấy!_Không chớp mắt, Thánh Lãm ngạo mạn cong khoé môi lạnh.
-Cũng có người rảnh rang đi chơi đấy thôi!_Cũng nở nụ cười 'khoe sắc' cùng con trai, Thánh lão gia châm chọc.
Đám người ngồi xung quanh nhờ thế được thể phát tiết chất thải ứ động bấy lâu trong dạ dày ra ngoài bằng tuyến mồ hôi, toàn thân rơi vào trạng thái chuẩn bị chuồn, mắt ai nấy đều hướng về cánh cửa mở rộng đằng xa kia.
-Con không đi chơi, con đi lấy vợ!
Li nước trong trên tay Thánh lão gia phút chốc rơi mạnh xuống bàn, để nước tràn ra lanh
láng.
3 vị giám khảo cùng Thánh lão gia đồng thời bị đả kích, tổn thương đến mức suýt phun calo ra ngoài.
Họ nhìn nhau rồi nhìn khuôn mặt u ám của Thánh Lãm, cúi đầu tự kỉ ám thị.
***
Trời xế chiều, sau một buổi trốn chui trốn lủi trong các tiệm ăn nhanh, Khánh Ni cũng chịu vác thể xác tràn trề năng lượng đến mức muốn phóng thích toàn bộ ra ngoài về nhà. Vất vả lắm, cô mới ôm bụng lết được vào phòng khách.
Bỗng, một cảnh tượng y chang nạn đói 1945 đập ngay vào giác mạc của Khánh Ni, khiến cô nàng hoa mắt chóng mặt không ngừng dụi dụi.
Đám vệ sĩ ban chiều tích cực vây bắt cô đang ngồi ngổn ngang giữa nền đá, người nào người nấy đều quấn băng gạc ở một bộ phận nào đó, cảnh báo người ngoài mình đang bị thương đừng động vào hoặc nhắc nhở phí thăm non, đại loại thế.
-Đây rồi! Cháo đây rồi các chàng trai của ta!_Không để Khánh Ni thoát khỏi mớ kinh ngạc, thì bà Lâm đã phốc từ trong bếp phốc ra, hai tay mãnh lực bưng hai tô cháo loãng to đùng đặt giữa đám người, miệng hối thúc không ngớt_Nào, ăn đi cho nóng! Ồ! Khánh Ni nhà ta về rồi à?
-Sao...sao bọn họ lại ở đây?_Lườm lườm đám người đang cắm đầu cắm cổ ăn như chết, Khánh Ni hồ nghi kéo tay mẹ mình vào bếp, thì thầm to nhỏ.
-Sao lại không! Bọn họ là người của con rể mẹ để lại để bảo vệ con mà, mẹ phải chăm sóc họ thật tốt chứ!
-Để lại? Thánh Lãm, anh ta về rồi sao?_Mắt Khánh Ni loé sáng như đèn pha ô tô, đôi môi anh đào cong thành một nụ cười mừng rỡ.Nhìn thấy biểu hiện không giống người của Khánh Ni, bà Lâm hơi sựng người một chút rồi thở dài sầu não, tay vỗ vỗ vai con gái như muốn an ủi.
-Ừ! Nhưng nó bảo sẽ quay lại đón con! Con yên tâm!
-Đón? Anh ta sẽ lại về tay không thôi, hơhơ!_Ngửa cổ há miệng cười một cách sảng khoái, Khánh Ni quẩy mông đủng đỉnh lên căn phòng thân yêu, chuẩn bị quá trình rải thân xem phim hưởng thụ.
Nhưng, sao căn phòng của cô trống huơ trống hoắc thế này nhỉ?
-Mẹ! Đồ của con đâu hết rồi!_Dồn hết sức thực vào cổ họng, Khánh Ni hét lớn, tay vô thức vò tóc đồng thời đảo mắt khắp nơi.
Chẳng có gì cả, trừ cái thùng rác!
-Thánh Lãm giúp con đưa đến Hà Thành rồi!_Bà Lâm từ dưới bếp nói vọng lên rồi tiếp tục nấu bữa tối, để lại Khánh Ni chơi vơi giữa thực tế phũ phàng.
Cơ tay cô dần co lại, nắm chặt thành quyền, hàm răng trắng dao động cọ xát kèn kẹt.Chưa bao giờ, cô mong muốn một ai đó trở về đến thế! "Thánh Lãm...anh nhất định...phải quay lại! Tôi cần báo thùuu!"
***
Thời gian gần như trôi nhanh hơn kể từ khi Thánh Lãm quay gót bước đi. Theo đó, thù hận trong lòng Khánh Ni ngày càng vơi dần thêm, vơi dần và cạn kiệt.
Giờ đây, trong lòng Khánh Ni chỉ có một mối bận tâm duy nhất cần phải giải quyết, đó là đến khi nào, 8 miệng ăn kí sinh trong nhà cô mới chịu dời đi. Chứ cứ theo cái đà đó, túi tiền tiêu vặt của cô sẽ eo hẹp dần mất thôi.
-Cạch!_Như không chịu nổi lực đạo đè nặng mà tay Khánh Ni đang tác dụng, chiếc bút chì bi ngay lập tức gãy lọm, để lại 'thể xác' manh mún.
Cau mày trầm tư, Khánh Ni chậm rãi thốt lên, tay đập đập con bạn thân ngồi cạnh.
-Lại có điềm chẳng lành, Tiểu Nghi à!
-Thôi hoang tưởng đi! Mấy ngày nay, ngày nào ngươi chẳng nói thế mà có thấy ngươi xui gì đâu, trừ vài lần bị người yêu người ta lôi ra ngoài hỏi chuyện thôi_Tiểu Nghi hết sức khinh bỉ bĩu môi.
-Nhưng..._Khánh Ni toan trương cổ lên kháng nghị thì sử cũ viết lại, cánh cửa lớp cô đau thương ré lên giai điệu cũ, đổ rầm xuống đất.
Ngay sau đó, trước sự kinh ngạc của toàn thể mọi người, một chàng trai với phong thái ngạo mạn như Hítle bước vào, kéo theo là một đám người mặc vest, mang quần tây, đeo kính đen bủa vây, trên tay bọn họ đều lăm le một khẩu súng nhỏ nhưng có võ.Lại nữa...sao?
Kinh ngạc tròn mắt đến lòi nhìn đám người chơi trội, Khánh Ni không khỏi than vãn lên mấy tiếng trong lòng. "Thánh Lãm, bài này cũ rồi, tôi chẳng sợ..."
Đương cơn đắc ý cười giễu cợt, khoé môi Khánh Ni khựng lại, cặp mắt cô trong suốt tràn ngập sự ngờ vực bắn thẳng lên người 'tên đầu đàn'.
Dáng người này hình như hơi gầy một chút thì phải, nhưng chẳng hề làm mất đi sự cuốn hút kì lạ như lần trước. "Chẳng nhẽ, nhớ mình đến mức bỏ ăn bỏ uống gầy guộc thế sao?"
Ngũ quan người này bị mắt kính râm to che khuất một nửa, song vẫn khiến nét nam tính của đàn ông tăng lên ngút ngàn. Anh mang chiếc áo sơ mi trắng buông thả, tai đeo khuyên bạc lấp lánh và mái đầu rối toát lên sự ngông ngạo, bất cần.Cơ mà, nhìn đi nhìn lại...đều không có điểm nào giống với một Thánh Lãm gọn gàng, chu toàn, cầu kì và khùng khùng theo cách quý phái trước đây cả.
Cứ như thể, anh ta đã hoàn toàn lột xác
chỉ sau một tuần không gặp vậy! Đây là sự thành công của các nhà tạo mẫu đã biến người thành thú vật hay là sự sơ suất trong quá trình tiến hoá của dây thần kinh?
-Ai là Lâm Khánh Ni! Khôn hồn thì đứng lên!_Đảo quét mắt một vòng khắp phòng học, chàng trai kia quyết định xoay xoay khẩu súng, lên tiếng bằng thứ âm thanh ép chết tim người.
Tuy nhiên, mọi người trong phòng đã không còn lạ lẫm gì với trò cầu hôn Hítle hóa này nữa nên không khí chẳng hề rơi vào căng thẳng như lần trước, trái lại còn rộ lên một tràng, nháy mắt với nhau rồi đẩy phắt nhân vật chính về phía nam chính, khiến cô suýt tử thương nếu không được anh ta lấy ngực là 'biển cấm'.
-Cô là Lâm Khánh Ni?_Mặt chàng trai kia xám ngoét như tro, nhanh chóng đẩy mạnh Khánh Ni ra xa rồi dang rộng hai cánh tay ra như nàng Rose trong Titanic, ngầm ý sai đám cận vệ hoá ruồi xúm vào lau những nơi vừa bị động chạm, miệng lạnh lùng hỏi.
-Anh không phải là Thánh Lãm?_Giờ mới nhìn rõ 'nhan sắc' của chàng trai, Khánh Ni lùi ra sau vài bước, lời nói có phần ngập ngừng, dè dặt.
-Hahahahaha!_Nghe thế, chàng trai lạ sung sướng há miệng cười một tràng kinh thiên động địa, một tay thò vào túi áo trong. Chớp mắt, tay anh ta cầm thứ gì đó xé không khí, chĩa thẳng vào mặt Khánh Ni.
Theo phản xạ, Khánh Ni như mèo hoang né tránh, chân phải tạo quyền đá văng thứ khả nghi, khiến nó bay lên cao rồi rơi lả tả xuống.
Khánh Ni vô thực chụp nhanh nó, mắt đảo lên dòng chữ in vàng chói lóa bên trên.
-Thánh Khải?
-Đúng, tôi tên là Thánh Khải, là con trai của cháu của bác của cha của Thánh Lãm, nói gọn hơn...chút của Thánh Lãm!_Rụt tay lại, Thánh Khải vừa chăm chú lau tay vừa trình báo họ hàng quốc thích, khoé môi nhếch lên đểu cáng.
-Ồ!_Trong trường hợp khó nghĩ này, Khánh Ni chỉ biết làm như vẻ đã hiểu, cười trừ_Vậy, anh có việc gì cần tìm tôi?
-Cô khẳng định cô là Lâm Khánh Ni, con gái của ông bà Lâm, 17 tuổi, là thiên tài võ học có số lần tẩu hỏa nhập ma nhiều không kể xiết?_Chăm chú lướt mắt lên tờ giấy gì đó, Thánh Khải cao giọng hỏi, lông mày chau lại.
-Đúng!
-Cô có chắc trên đời này sẽ không có một người nào là Lâm Khánh Ni, con gái của ông bà Lâm, 17 tuổi, là thiên tài võ học có số lần tẩu hỏa nhập ma nhiều không kể xiết chứ?
-Đúng!_Khánh Ni kiên nhẫn trả lời hết sức tử tế.
-Đưa giấy chứng minh nhân dân của cô đây! Tôi cần đảm bảo cô không phải là hàng Made in China!_Thẳng thắn ra lệnh, Thánh Khải đưa bàn tay đã đeo găng trắng từ lúc nào về phía Khánh Ni, đòi hỏi.
-Điên!_Lần này, Khánh Ni không khách khí nữa, cô phun ra một chữ đủ khiến người kia bị đả kích đến tức giận rồi quay đi, miệng lẩm bẩm hỏi thăm tổ tiên nhà họ Thánh.
Thấy thế, đám vệ sĩ của Thánh Khải vội vàng lắp đạn vào súng, dù ở phạm vi cực gần vẫn chơi đẹp lấy loa hứng lên miệng, đe dọa.
-Nếu cô còn bước tiếp, chúng tôi sẽ nổ súng!
-Trong đó chỉ là hoa thôi mà!_Đám đông hóng chuyện phì cười xì xào lớn, vô tình đạp vào tự ái trưởng đoàn vệ sĩ. Hắn ức lắm, liền chĩa nồng súng về phía cửa sổ rồi bóp còi 'đoàng' một tiếng, khiến toàn bộ thanh âm tạp hỗn ngưng bặt. Tim Khánh Ni cũng theo đó rớt tủm.
-Hoa ư? Xin lỗi, toàn bộ đều là đồ thật, bọn này không thích chơi hàng giả_Cong khoé môi cười hài lòng, Thánh Khải lại gần Khánh Ni, một tay ôm eo thon nhỏ từ đằng sau, tì cằm vào vai, tay còn lại chĩa nồng chết chốc vào não cô_Bà tổ, muốn thử không?-Két! Két!_Một đoàn xe nối đuôi nhau sau khi trưng phô sự hào nhoáng của mình khắp con phố huyện nhỏ liền đậu 1 hàng dài trước sân một trường trung học phổ thông, đem đến sự xuất hiện khí khái lẫn náo nhiệt của một đoàn người phương xa.
-Đây là nơi...vợ sắp cưới của ngài đang học sao, Thánh thiếu gia?_Chĩa cây bút ghi âm nhỏ vào khuôn miệng cuốn hút của Thánh Lãm ngay khi anh vừa bước xuống xe, một kí giả thận trọng quét mắt 'ngắm nghía' bao quát ngôi trường nhỏ, hồ nghi hằn rõ trên cái nhíu mày sâu. Vợ của thái tử Thánh gia mà lại sinh sống ở nơi hẻo lánh không có tiềm năng này...thật khiến người ta kinh hãi. Chẳng nhẽ, Thánh gia lại bần cùng đến mức này, bán con trai cho quỷ đói ở thôn quê thế sao?
-Đúng!_Thánh Lãm gật đầu chắc nịch, thẳng thừng đập tan mọi hi vọng le lói trong lò kí giả trẻ, khiến cô ta ảo não than lên "Thánh gia Lão Hạc hoá thế này ư?"
Không để cho đám nhà báo đau khổ thêm nữa, Thánh Lãm oai phong dẫn đám người đến phòng học của Khánh Ni, khoé môi không ngừng cong lên khi nghĩ đến khuôn mặt đần không thể tả vì kinh ngạc của cô.
Nhưng, Thánh Lãm vạn lần không tín đến, người nhà anh đã phái thằng oắt kì phùng địch thủ của anh đến, hòng phá chuyện tốt.
"Chào cụ tổ!
Bao năm trôi qua cụ vẫn chậm chạp và rùa bò như ngày
nảo ngày nao.
Có lẽ, lúc cụ đọc bức thư này thì chắt cụ đây đã cao chạy xa bay cùng cụ bà rồi. Tuy rất rất rất rất ghét một kẻ vô dụng như cụ, nhưng chắt tôi cũng nên khuyên cụ một câu: Từ bỏ đi, đừng làm cho Thánh gia mất mặt nữa!
Những cô gái quê mùa không rõ nguồn gốc, xuất xứ, nhãn mác như thế này không nên tin được đâu. Cô ta cưới cụ vì cụ ngu dốt hơn người mà vẫn giàu sụ thôi. Nếu cụ không tin, 5h chiều nay, hãy đến cửa hàng XX, chắt đây sẽ ban phát cho cụ một ân huệ được nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, haha!
Tái bút!
Thánh Lãm! Ngươi toi rồi!"
Bạo lực vò nát mảnh giấy Thánh Khải để lại, Thánh Lãm tức giận nắm chặt cơ tay đến run rẩy, đôi mắt vằn đỏ tia máu không ngừng nhìn xa xăm.
-Cái tên chết bầm!_Thánh Lãm hừ lạnh một cái rồi quay phắt, nhanh chóng bỏ đi.
Thấy đối tượng phỏng vấn đang có hành động chuồn êm, đám kí giả nhanh chóng đặt tinh thần nghề nghiệp và niềm ao ước ngửi thấy mùi đola làm trọng, dẹp cái chết đang gần kề ra bên, to gan ngăn cản bước chân anh.
-Thánh Thiếu gia, ngài định đi đâu?
-Tránh ra!
-Thánh thiếu gia! Ngài đi rồi, ai sẽ giúp chúng tôi trả lời 1 số thông tin liên quan đến Lâm tiểu thư đây?
Hận không thể nhét giấy vào miệng đám người lẽo nhẽo sau lưng, Thánh Lãm quay người lại, lấy trong túi áo một xấp ánh khá dày, đặt vào tay một kí giả.
-Đây là ảnh của cô ấy, các người thấy thích cái nào thì lấy cái đó làm ảnh! Còn muốn biết thông tin gì thì hãy hỏi thám tử của tôi ấy, đây là danh thiếp của anh ta.
Đám kí giả ngớ người, kinh ngạc đưa mắt mở căng như muốn lòi ra ngoài hết nhìn xấp ảnh và tờ danh thiếp, nhìn nhau rồi lại nhìn Thánh Lãm đang bước đi, 'nghẹn ngào' hét lên:
-Thế ai nói cho chúng tôi biết 2 người gặp nhau như thế nào để viết đây hả?
-Quản gia của tôi!_Thánh Lãm hơi nghiêng đầu ra sau rồi bỏ đinh, nhanh chóng gọi điện cho ai đó.
Muốn tìm cách chia rẽ anh và thê tử sao, đám người họ Thánh này quá rỗi việc rồi. Đợi sau khi túm Khánh Ni về nhà, anh sẽ đặc biệt cân nhắc 'chiếu cố' bọn họ một chút.
Trong lúc đó, trên 1 chiếc ôtô hiện đại không kém, có 2 người đang đưa đôi mắt chất đầy địch ý gườm gườm đối phương, không khí căng thẳng đến mức có thể bứt nguyên mấy cọng thần kinh người.
-Sam 5!_Im lặng một hồi lâu, Khánh Ni mới rút 3 con cờ trong 4 con vẻn vẹn trên tay, đánh sịch xuống mặt da trơn bóng của ghế.
Khoé môi của Thánh Khải chỉ chờ có vậy, gắt gao cong lên, ánh mắt ngập tràn niềm vui chiến thắng. Anh ném 3 con Q chặn đứng đường hạ bài của Khánh Ni rồi ngang nhiên đánh hết sức khí thế, đến khi hết bài vẫn không khỏi sung sướng vuốt chiếc mũi cao.
-Tôi thắng! Haha! Cụ bà tổ, rất tiếc không thể thả cô đi được rồi! Haha!
-Gì chứ! Mấy ván trước tôi thắng sao anh không thả tôi đi! Đồ lật lọng_Ném phắt con bài cuối cùng xuống, Khánh Ni bực bội túm lấy cổ áo Thánh Khải, răng nghiến lên ken két.
-Tất nhiên! Tôi không ngu gì thả cô đi, chỉ có cô đần quá mới tin tôi! Giờ, chúng ta đi hẹn hò!-Hẹn...hò?_Khánh Ni ngốc một cục rặn ra hai chữ, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc lẫn tê dại. Không phải ta cô điếc đến mức nghe nhầm cái nọ xọ cái kia rồi chứ?
-Đúng vậy!_Thánh Khái không thèm nhìn lấy Khánh Ni một cái mà đáp trả, 2 tay vỗ vỗ vào nhau ra hiệu cho người tài xế_Đến công viên trung tâm hay khu vui chơi đi, chúng tôi cần phải hẹn hò.
Khánh Ni thực sự muốn thổ huyết rồi phun vào mặt Thánh Khải một cái. Cô vuốt ngực đè nén tâm trạng, đại ân đại lượng mà thông báo cho Thánh Khải một tin vô cùng vô cùng không hay:
-Này! Hổ thẹn quá! Ở cái huyện nhỏ hoắc này không có khu vui chơi hay công viên trung tâm gì gì đâu!
-Không có!_Ngừng lại sự đắc ý trên mặt, để cho nó cứng dần méo mó, Thánh Khải quay mặt sang nhìn Khánh Ni, hết sức nghi ngờ câu nói của cô mà nhăn mặt, thanh âm có phần trầm lạnh đi_Ngu ngốc! Đến nói dối mà cũng không có nghệ thuật! Cô nên giải nghệ đi!
-Anh..._Bị gán tội một cách vô duyên, Khánh Ni nắm chặt cơ tay, răng nghiến nghiến_...không tin thì đi hỏi người quanh đây đi là biết!
Tuy vẫn ném cho Khánh Ni cái nhìn lạnh toát, nhưng Thánh Khái vẫn rất 'ngoan ngoãn' sai tên hộ vệ ngồi ở ghế trước ra ngoài dò hỏi người xung quanh.
Tuân mệnh, tên hộ vệ thò tay vào túi áo, mốc một chiếc khẩu súng trắng bạc, chân theo lệ bước ra khỏi xe. Hắn ta túm một ông lão đang chống gậy đi bên đường, tay không ngừng xoay xoay khẩu súng trước mặt ông lão, khiến ông ta vốn dĩ đã run lên như chế độ rung điện thoại lại thất thần mãnh liệt hơn trước, cái quần màu vàng nhạt của ông giờ càng đậm thêm nhờ tác dụng của dịch lỏng.
-Cụ à! Cho hỏi, ở đây, có công viên trung tâm hay khu vui chơi gì gì không?_Tên hộ
vệ vốn không để ý xuống dưới, nghiêm giọng hỏi.
-Không...khô...ng....
-Sao cụ ăn nói không trơn tru thế kia chứ?_Thấy bộ dạng yếu đuối của ông lão, tên hộ vệ bĩu môi thuơng tiếc cho phận đàn ông của mình rồi quay nhìn Thánh Khải, chằm chằm một lúc lâu mới tiếp tục quay sang ông già_Cụ à! Thế ở đây có nơi nào dành cho thanh niên nam nữ hẹn hò không?
Ông lão mãnh liệt lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng không ra đau lòng mà chỉ thấy đe dọa, tiếc nuối mà chẳng ra hồn của tên hộ vệ, ông lão nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt, trái ý gật đầu, giọng vẫn run run như trước:
-C...ó!
-Ở đâu? Nhanh nói cho tôi biết!
-Bụi chuối!
-...
-Được rồi...! Lái xe đến bụi chuối!_Ngậm bồ hòn trầm mặc một hồi, Thánh Khải khàn giọng ra lệnh cho tên lái xe.
-Thiếu...thiếu gia! Đây là thôn quê, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm bụi chuối...biết bụi nào đây?_Tên tài xế đầu rơi đầy hắc tuyến, ảo não nêu ý kiến, ánh mắt có ý lườm lườm tên hộ vệ vừa hỏi chuyện xong đang leo lên xe.
-Cũng phải...đi hỏi ông ta bụi nào!_Day day vầng thái dương cho đỡ đau đầu, Thánh Khải ra lệnh, cảm thấy sức lực hiện tại dường như đang bị chuyện vớ vẩn đang diễn ra hút cạn. Bụi chuối? Thật thôn quê!
Mắt Thánh Khải liếc nhìn Khánh Ni một cái, nhưng cô vẫn như cũ, mặt mũi xám xịt cứ thế mà hóa thạch.
Chưa đây một phút sau, 'tình báo' hộ vệ đã lon ton chạy về, mặt hớn hở vui mừng thông báo tin tốt lành.
-Thiếu gia! Bụi chuối nhà ông ta đấy!
10 phút sau, tại bụi chuối nhà của ông lão vô tội, có hai người, một nam một nữ đang vai kề vai ngồi bên nhau ngắm cảnh ao tù nước động đen sì trước mặt.
-Muỗi!_Dứt khoát rống lên một cách đầy nam tính, Thánh Khải mau tay lẹ mắt, nhằm thẳng vào thân hình quyến rũ với 'làn da' đen như than đặc trưng của mục tiêu mà đập mạnh cái bốp. Chờ một lúc khoảng tâm 5 giây, anh mới hé hé đôi bàn tay ra, đưa mắt nhìn nạn nhân đã bẹt dí bên trong, khóe môi tà niệm cong lên sâu hoắm_Một anh nữa hi sinh!
Ngán ngẩm liếc Thánh Khải một cái, Khánh Ni quay mặt đi chỗ khác, cố nhìn xuyên vào đám chuối ngút ngàn như nấm hòng tìm cách trốn thoát. THi thoảng tiện tay vỗ một phát vào người vì muỗi cắn ngứa chịu không nổi phải sát sinh.
-Khánh Ni! Cô phải nhìn tôi!_Tức vì có người không thèm chú ý đến sự có mặt vời vợi của mình, Thánh Khải đưa tay lên cằm cô, chỉ huy khuôn mặt bí xị của cô quay về phía mình rồi tiếp tục công cuộc...tàn sát họ hàng nhà muỗi.
-Thánh Khải! Rốt cuộc anh muốn làm gì?_Không nhịn nổi được nữa, Khánh Ni ré lên, ánh mắt có phần quyết liệt.
-Hẹn hò! Tôi nói rồi mà!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment