Saturday, March 16, 2013

[Stupid!!]Chap 18: Người thứ 2



-Gì ạ?_Nghĩ mình bỗng dưng lãng tai nghe nhầm 'một số' từ, Giai Băng vô ý nhăn mặt khó hiểu hỏi lại, cái mùi nguy hiểm đặc trưng toát ra từ người Đằng Hy bỗng chốc tràn vào khoang mũi cô, kích thích thần kinh không khỏi dấy lên nỗi lo lắng, kinh hãi mờ nhạt. Tư thế hiện giờ của cô và anh ta, quả thực nhìn góc độ nào cũng thật sự mờ ám mà, lỡ ai đó nhìn thấy lại hiểm nhầm cô bắt cá hai tay thì sao nhỉ? Lúc đó cô sẽ bị anti ném đá, bị cả thế giới truy nã, cuối cùng là thảm sát...

Không! Không được! Cô không thể để anh em họ Đằng này hủy hoại tương lại của mình được.



-Em không nghe rõ lời tôi nói...hay đang giả vời không nghe_Đưa ngón tay thon dài nóng đến bỏng tay chạm lên làn da trắng ở cổ của Giai Băng như muốn chọc ghẹo đám lông tơ xúc giác vô tội ở trên đó rồi chậm rãi lướt dài, càng lúc càng đi sâu về phía dưới.

-Anh...anh chồng...đừng manh động!_Túa mồ hôi hột như tắm trên trán, Giai Băng đỏ bừng mặt, gắt gao lấy hai tay ngăn giữ ngón tay mờ ám của Đằng Hy, không cho anh ta thấy cô yếu mà làm bậy. Hiện tại, cô có thể rất yếu vì lâu rồi không vận động, nhưng nếu như anh ta to gan làm chuyện này vào ngày thường xem, cô không tin Tewondo đai đen như cô không K.O được tên háo sắc này.

-Không phải tôi đã báo trước cho em rồi sao? Tôi rất muốn biết, thứ đằng sau chiếc áo hôi hám này có màu gì?_Trầm giọng mê muội, Đằng Hy nâng khóe môi mỏng chết người cười thâm tình với Giai Băng một cái, tiếp tục đi xuống.

-Anh...anh còn làm càn tôi la lên đấy_Nóng mặt đến đỏ bừng, Giai Băng hoảng loạn hét lên, cố sức hất tấm thân nặng mấy chục cân đang có xu hướng đè lên người mình sang một bên, hất thế nào cho hắn rơi xuống đất luôn càng tốt_Tôi cảnh cáo cho anh biết, tôi không phải là mấy cô nàng háo sắc cam chịu đâu nhé. Tuy rằng anh đẹp có, giàu có, tài sản kếch xù có, phong độ có, nhưng đừng tưởng ai cũng xiêu lòng tạo cơ hội cho anh giở trò dâm đãng nhá. Nếu anh hôm nay giở thói giang hồ với tôi, đừng trách sau này tôi hạ thủ không lưu tình.

-Ý em...ngoài hôm nay ra các hôm khác đều được!_Đằng Hy rất ngây thơ hỏi, nụ cười nham nhở trên môi như có thêm tay của nhà điêu khắc can thiệt vào, càng ngày càng như được khắc sâu và đậm nét.

-Anh...Tôi không rảnh chơi đùa với anh, tránh ra!

Trước phản ứng thái quá của Giai Băng, Đằng Hy như bị cao nhân nào đó điểm huyệt cười, người run lên cười khúc khích. Tuy vậy, lực đạo chấn giữ người cô vẫn không hề thuyên giảm, có lúc, còn có vẻ tăng lên chút ít.

-Giai Băng, em thật đen tối!

-Gì? Này...đừng lấy bụng ta suy bụng người nhá!_Nhân phẩm lại bị sỉ nhục một cách trắng trợn, Giai Băng sùng cồ, trợn mắt lườm Đằng Hy_Mau tránh đi chỗ khác cho tôi!

-Không phải sao? Anh chỉ muốn biết tim em có màu gì cũng là cái tội à? Em đừng suy nghĩ quá lên thế! Anh không phải là người tùy tiện ăn đồ không có chất lượng, sẽ bị đau bụng!_Lời nói quá hàm súc, quá nhiều hình tượng một lúc như hóa thành mũi tên nhọn đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé yếu ớt của Giai Băng, khiến cô suýt tứa máu, tắc thở, lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

-Anh...

Cười thêm một chút trước cái cứng họng thê thảm của Giai Băng, Đằng Hy chỉnh nét mặt có phần nghiêm túc lại, đôi mắt đen gần như vô đáy nhìn chăm chăm vào mắt cô, rất lâu.

Bị cái nhìn không rõ ý vị của người đối diện như soi thấu tim can mình, Giai Băng chợt lúng túng, toan quay đầu sang hướng khác để lảng tránh thì ngay lập tức được bàn tay Đằng Hy đặt ở chiếc cằm nhọn của mình giữ lại, áp đặt bắt cô phải đưa mắt nhìn anh ta.

-Em có muốn làm vợ tôi không?_Thật lâu sau đó, Đằng Hy trầm giọng lên tiếng, hơi thở nóng trĩu nặng phả lên da mặt Giai Băng ngày một nhiều.


-Gì?_Lần này, quả thực Giai Băng giả vờ không nghe rõ. Cái gì mà em có muốn làm vợ tôi không? Ông anh chồng này quên mất cô là ai hay sao mà nói bậy quá thể? Hay là anh ta đang mượn rượu để tỏ cái tình sét đánh hôi khét của mình với cô?

Không! Không! Con trai nhà họ Đằng không ai tốt cả, cô hãy nhớ lại những kinh nghiệm xương máu trước đây khi tham chiến với hai người họ mà nghĩ cho đàng hoàng giùm đi. Lơ là mất cảnh giác với kẻ địch là tự đào mồ chôn đầu mình.

-Dù em là vợ em trai anh, nhưng điều đó không có nghĩa em không thể làm vợ anh!_Như đoán được một nửa ý nghĩ bèo dạt mây trôi trong đầu người con gái dưới thân mình, Đằng Hy phản trắc nói, thái độ không thể than nhiên hơn.

Giai Băng có nghe nhầm không đây? Anh ta trắng trợn nói thế kia kìa, đây không phải xúi cô li hôn rồi kí đơn kết hôn với anh ta sao? Anh ta không sợ bị Đằng Dạ chém chết nhưng cô sợ bị anh ta ngũ mã phân thây đấy.

No comments:

Post a Comment