Vừa dứt lời, Lăng Tử Thần ko biết từ lúc nào đã ở phía sau tôi,
thật nhanh luồn cánh tay rắn chắc của mình đặt trước ngực tôi,
bàn tay xòe ra áp chặt vào cổ,
tay còn lại thả lỏng đặt trước bụng tôi
-Cái...cái này..._Thả mắt nhìn chiếc khung ảnh rơi xuống, chạm mạnh vào mặt bàn, tôi sững sờ cảm nhận sự khô rát đang lan tỏa khắp cuống họng, toàn thân thể ko hẹn run lên toát lạnh
-Cậu...làm gì ở đây?_Đưa chất giọng lạnh lẽo tra khảo áp đặt lên người tôi, Lăng Tử Thần gõ gót xuống mặt đá, từng bước từng bước đều tiến gần đến chỗ tôi
-A!_Nhảy dựng lên, tôi lúng túng xoay người lại một cách nhanh chóng, mặt đối mặt với Lăng Tử Thần, ko quên để 2 tay ra đằng sau thu giấu cho hành vi trái phép của mình
-Tôi hỏi...cậu làm gì ở đây?_Nhấn mạnh thêm lần nữa những gì vừa nói, oan gia họ Lăng đưa đôi mắt mun đen thăm thẳm chăm chăm vào người tôi, tiếp tục tăng thêm 1 lực ép vô hình lên đối phương
-À!_Nhất thời xâm xoàng lần 2, đầu óc tôi cứ lộn tùng phèo như một đĩa mì ý hảo hạng, nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể đưa ra một lí do thích hợp nào đó ngụy biện cho mình. E là tôi sẽ phải vác bộ mặt kiều diễm vẹn toàn này đến đấu khẩu với mấy ông cảnh sắt mặt to bụng phệ mất. Mới nghĩ thôi đã cảm thấy ớn lạnh cái cảnh mình đang siêng năng ngồi học thì bị cảnh sát 3,4 xe oai phong lẫm liệt, còi hú vang trời quang minh chánh đại xông thẳng vào lớp lôi cổ về đồn, còn tệ hơn cả việc tôi bị thầy hiệu trưởng triệu lên uống trà vì tội ko điền đúng tên bố mẹ trong ánh mắt kinh ngạc cùng hân hoan "đi đi con" của bọn bạn nữa.
Lắc đầu như chong chóng, tôi gạt phăng tất cả những hồi tưởng vừa đội mồ sống dậy trong đầu, tập trung hết mọi nơron vẽ ra bằng chứng ngoại phạm cho mình
-Sao nào?_Thấy tôi ko trả lời, Lăng Tử Thần sốt ruộc hối thúc, con ngươi nơi đáy mắt đã mịt mùng lại còn sâu hun hút hơn trước. Đúng là cái đồ dễ giận, tôi mới vào phòng hắn có một tí thôi mà đã rộn ràng cả lên rồi, từ từ cho người ta nghĩ ngợi chút đã chứ.
-À! Tôi..._Thin nín đảo mắt thu mọi thứ vào tầm ngắt, bỗng dưng bộ não siêu việt của tôi lại nãy ra gợi ý về chiếc dây chuyền lần trước Lăng Tử Thần đưa cho trong cuộc chiến "Huyết Thư" tôi vẫn đang đeo trên cổ mình quên chưa trả lại, đành vịn vào nó viện cớ lột xác thoát thân vậy
-Dây chuyền?_Nhướn mày kinh ngạc, Lăng đại nhân nheo mắt nhìn sợ dây với mặt hình thánh giá trên tay tôi, thoáng chút sa sầm
-Thì lần trước cậu đưa tôi, nhưng sau đó tôi lại quên đem trả cho cậu giờ mới nhớ ra_Đưa tay còn lại đặt lên mớ tóc đen mượt của mình gãi gãi như có chấy, tôi tỏ vẻ hối lỗi, đôi lúc lại đưa mắt liếc nhẹ xem biểu hiện của Lăng Tử Thần một cái rồi lại cụp xuống nhanh chóng. Coi bộ hắn đã có chút sa chân lỡ bước rồi, chỉ cần quên đi việc ban nãy là đủ
-Ko cần!_Trái với kịch bản tôi đã thảo sẵn: Lăng Tử Thần sẽ chụp lấy, đưa vào lòng mừng rỡ gặp lại người bạn tri kỉ, vừa khóc lóc thảm thương vừa cảm tạ tôi ko ngớt, rồi thì để tỏ rõ sự biết ơn cao ngất trời đối với tôi, hắn có thể sẽ tặng tôi một vài thứ gì đó hay đại loại thế; nhưng ko, hắn chỉ gỏn lọn đáp lại 2 chữ cực kì tuyệt tình, thái độ vương vấn quyến luyến cũng chẳng thấy đâu mà chỉ thấy có thêm vài tảng băng nữa ốp lên khuôn mặt điển trai của hắn, toát ra khí lạnh ngùn ngụt như Bắc Cực
-Ế! Của cậu mà!_Ngạc nhiên tột độ, tôi khó hiểu réo lên, ra sức dúi chiếc dây chuyền vào người hắn như thể đó là quả boom hẹn giờ, ko trả kịp là tôi sẽ "bùm" trước ấy. Mà cũng kì thật, ở đời sao lại có người được người khác trả đồ mà còn lên mặt ko chịu lấy thế chứ, chắc khi nãy bị tôi chọc cho đầu tạm thời bị ôi thiu rồi cũng nên
-Ko lấy_Ngang bướng như mấy đứa con nít cứng đầu cứng cổ, Lăng Tử Thần đẩy chiếc dây chuyền ra xa, mặt hếch sang hướng khác ko thèm đoái hoài
-Thôi được_Thở dài chườm cái mặt bó tay của mình trưng cho đối phương xem, tôi vòng tay đặt trước ngực, nghễnh cố lên nhìn hắn bằng nửa đôi mắt, giọng nói toát ra đến tôi nghe cũng thấy cực menly_Nói đi, sao lại ko hả?
-Thử gì đã rơi vào tay người khác thì đừng hòng tôi sử dụng đến _Cười một cái ko rõ đang chế giễu hay say tếu vì bộ dạng của tôi, Lăng Tử Thần ko chịu uốn cái lưỡi hắn đến lần thứ 7, thốt ra câu từ mang tính cực kì xúc phạm, nhắm thẳng tôi mà bắn
-Ý...ý cậu là?_Giật giật mí mắt, tôi cảm thấy hình như có ai đó đang đá đểu mình
-Ý tôi là, chiếc dây chuyền đó đã vào tay cậu, tôi sẽ ko bao giờ lấy lại nữa_Lắc đầu một cái chứng tỏ sự bất lực đối với tôi, Lăng đại nhân dí sát cái mặt nếu nhìn gần sẽ thầy cực khổng lồ áp vào mặt tôi, chậm rãi từng chữ một, làm tôi dù ko muốn cũng phải đỏ mặt, chỉ tại, khoảng cách quá gần thôi
-Hơ!_Thộn mặt tiêu hóa những gì hắn vừa nói, tôi dường như đã dần hiểu ra được hàm ý sâu xa trong đó. Quả vậy, hắn sợ tôi bị ghẻ lở nên ko muốn lấy lại, đề phòng lây theo chứ gì? Được lắm, Lăng Tử Thần, ngươi đã bất nhân thì ta đành bất nghĩa
-Ra vậy, ngươi nghĩ ta bẩn thỉu nên phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ gì?_Chán chườm, tôi ngúc ngúc cái đầu như con gà tục tác, tự thưởng cho mình một nụ cười vì quá ư thông minh
-Đầu cậu chứa gì vậy?_Ngây người nghe tôi phân trần, Lăng Tử Thần như từ thiên đường rơi xuống trần gian, hỏi một câu cực kì ngu ngốc
-Trời ạ! Đầu tôi chứa chất xám nguyên chất đấy
-Vậy sao?_Nín người, đảm bảo hắn đang nín người vì cái mặt hắn đỏ lên rất khả nghi, Lăng Tử Thần cố gắng lắm mới nói tiếp được
-Muốn nghĩ gì thì nghĩ_Bực bội trước thái độ nhạo báng của đối phương, tôi đẩy hắn ra xa, giận dỗi bỏ về phòng_Ta về
-Đứng lại!
-Ko đứng!_Thẳng thừng và nhất quyết, tôi giữ nguyên chủ ý của mình, hiên ngang bỏ về phòng, nhất định phải vứt cái dây chuyền đáng ghét này mới được
-Đã bảo là đứng lại!_Vừa dứt lời, Lăng Tử Thần ko biết từ lúc nào đã ở phía sau tôi, thật nhanh luồn cánh tay rắn chắc của mình đặt trước ngực tôi, bàn tay xòe ra áp chặt vào cổ, tay còn lại thả lỏng đặt trước bụng tôi
-Á!_Dừng chân kịp lúc trước khi lưỡi mình vô thức bắn ra ngoài vì bàn tay giết người của Lăng Tử Thần, tôi hét lên, cơn giận khí thế phừng phực hơn trước, ra sức _Cậu làm gì thế hả? Sao bóp cổ tôi
-Xin lỗi!_Buông lỏng tay đang chế ngự ở cổ tôi tỏ vẻ hối lỗi, im lặng một chút, Lăng Tử Thần đặt cằm lên tai tôi, thở phì phò như kẻ bệnh, từng lời nói ra thật dịu và ấm, đến mức nó cứ cô đọng mãi trong tim_Tôi ko phải có ý đó
-Được rồi!_Đỏ mặt ko ngớt, tôi cúi nhẹ cởi bỏ "dây xích" của Lăng Tử Thần, chân đan chân bước như gió phóng ra khỏi phòng, cố che giấu sự ngượng ngùng đang hằn lên trên mặt. Tất cả cũng chỉ tại hắn mà ra thôi
Đóng sập cửa lại, tôi dựa người vào tường, đưa hai tay lên áp chặt vào má mình, từ từ cảm nhận sức nóng tỏa ra thấm vào tay của nó. Lặng ngắm chiếc dây chuyền đã hằn vết trong lòng bàn tay, tôi thở dài, nhướn người dậy quẳng vào học bàn rồi nằm ì xuống giường, tự thưởng cho mình một giấc ngủ giũ bỏ mọi thứ. Quả thực, đã lâu rồi, tôi mới có cảm giác này, trái tim thổn thức lệch nhịp liên hồi...
Sáng hôm sau, ngay khi đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, tôi, Hàn Tử Di, đã quyết tâm làm một chuyện cực kì trọng đại mang tầm ảnh hưởng đến cả tương lai sau này, đó là...tập đi học sớm tránh đụng độ với Lăng Tử Thần càng ít càng tốt. Nói là làm, với ý chí kiên cường bất khuất cây ngay ko sợ chết đứng, tôi soạn đôi patinh đã để mốc meo nhiều tháng trời làm dụng cụ di chuyển, tiết kiệm tiền đi xe buýt để mua đồ ăn vặt. Rón rén một cách hèn hạ, tôi khẽ mở nhẹ cửa chính, khom lưng chống gọi chui tọt ra bên ngoài, nhanh nhẹn mặc đồ nghề tác nghiệp
Xui xẻo sao, vì lâu rồi ko trượt patinh nên tôi đi lại hoàn toàn khó khăn, y chang lúc mới đầu tập trượt vậy. Với nhiều lần ngoan cường ko chịu bỏ cuộc, cuối cùng tôi cũng thành thạo hơn trước, có thể trượt một cách suôn sẻ
Hít thở thật sâu cho oxi tràn đầy 2 lá phổi, tôi toan vận khí ra sức trượt về phía cổng thì bất chợt bị bàn tay tàn bạo của ai đó túm lên cổ áo, ko cho di chuyển
-Ai?_Hùng hổ quay mặt đối diện với tên mới sáng sớm làm xằng làm bậy, tôi quát đầy khí thế, được một chút thì nó lại xì hơi bay đi mất_A, bạn Lăng
-Sớm nhỉ?_Ko thèm chào tôi lấy một cái gọi là có qua có lại, Lăng Tử Thần lập tức nói kháy tôi, chọc vào nỗi đau muôn thuở của con người vốn quen ngủ nướng
-Hơ, tất nhiên, mình là học sinh gương mẫu mà_Cười tươi rói, tôi dặn lòng cố nín nhịn, đợi "thiên thời địa lợi nhân hòa" sẽ ra tay kích bác lại_Bạn Lăng cũng sớm qúa
-Vì có người trở trời nên tôi cũng phải miễn cường thuận theo thôi_Mặt dày đến tráo trở, Lăng Tử Thần vênh cái mặt triều người tấm tắt khen nức nở lên trời, thẳng hướng về phía cổng, miệng thản nhiên ra lệnh như tôi là tớ của hắn_Đi
-Ờ!_Ỉu xìu lặng bước "bẽn lẽn" theo sau Lăng Tử Thần, tôi lấy tay đập cái bốp rõ đau vào mặt mình, tức tối trước kế hoạch bị đổ bể, biết thể hôm qua tôi đã xổ thuốc xổ cho hắn đi tù tì mấy phát, xem hôm nay có ngạo nghễ thế được ko cho rồi
***
Sau một hồi kêu cả than vãn suốt chặng đường, tôi quyết định đi bộ tập sức khỏe, mặc cho Lăng Tử Thần hết lời "dỗ dành" bảo lên xe buýt. Được một lúc, cơ chân của tôi cũng chịu hết nổi mỏi mệt khắp nơi, vì thế vận tốc cũng giảm dần, khoảng cách giữ Lăng Tử Thần cũng xa hơn trước.
-Tránh ra!_Một âm thanh vang vọng cực lớn từ một phía nào đó đổ dồn về chạm vào màng nhĩ tôi, trước khi để cho tôi kịp xử lí thì một người nào đó đã xông đến chạm mạnh vào vai tôi, để lại một câu rồi chạy vào con hẻm_Anh xin lỗi!
Mất thăng bằng bổ nhào xuống đất sau cú va chạm, tôi điên tiếc bỏ qua lời nói của người đó, bướng bỉnh ném ánh mắt oán hận về phía hắn nhưng rồi lại ngớ người đi, cái dáng chạy đó, cái lưng đó, mái tóc đen hơi dài đó, khiến tôi nhớ đến 1 người, Hạ Kì Thiên...
Dù cậu đi theo ai, kết cục vẫn giống nhau thôi.
Bởi vì, chúng tôi đều có chung một gen di truyền
-Có chuyện gì vậy?_Đưa tay đỡ tôi đứng dậy, Lăng Tử Thần nhẹ rọi mắt vào con hẻm-nơi Hạ Kì Thiên cùng đám người mặc đồ đen vừa lướt qua
-Hình như tôi mới nhìn thấy anh Kì Thiên thì phải?_Lẩm bẩm như bà cụ non, tôi nêu lên phỏng đoán của mình, bỗng dưng cảm thấy có gì đó ko đúng. Tại sao Hạ Kì Thiên lại bị đám người hung tợn đen lu lù từ trên xuống dưới đòi chạy bạt mạng như thế chứ, nếu quả thật vậy, nguyên nhân là do đâu, có khi nào anh ta nổi máu côn đồ, xui xẻo sao đi cướp giật phải một ông trùm mặt to mũi lớn nào đó nên mới bị giang hồ xiết tận cổ như thể. Nghe có vẻ cũng hợp lí phết, người như anh ta, có chuyện gì mà ko làm được
-Đừng có thân với anh ta quá, ko phải người tốt đẹp gì đâu_Rời mặt khỏi con hẻm chuyển sang tôi, Lăng Tử Thần lạnh băng khuyên nhủ, quay lưng bỏ đi
-Này!_Tỉnh rụi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi trượt patin đuổi theo nhịp chân của Lăng Tử Thần, cười khẩy một cái rồi bĩu môi chua chát_Sao cậu ko viết hẳn 1 câu chuyện tựa "Sự thật về Hạ Kì Thiên" rồi dựng thành phim luôn đi, làm gì phải khó nhọc đi nói xấu người ta thế chứ
-Muốn tin hay ko thì tủy, người ko biết sợ trời sợ đất như cậu nên thận trọng một chút, đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài_Chẳng thèm đoái hoài gì đến bộ dạng khổ sợ vì phải đuổi theo kịp oan gia của tôi, bí thư Lăng bắt đầu sự nghiệp giảng giải đạo lí cuộc đời cho tôi nghe
-Được thôi!_Thuận buồm xuôi gió cốt để Lăng Tử Thần ko được nước nói tiếp, tôi nhún vai đồng thuận, cái tật chuyên đi "dìm" cho người ta chết nổi rồi mới ra tay nghĩa hiệp cứu cứ liên tục phát huy_vậy từ giờ tôi sẽ rút kinh nghiệm, ko đánh giá cậu theo vẻ bề ngoài nữa, quá công bằng
-Là sao?_Dừng chân ngừng 1 lát, Lăng Tử Thần chăm chăm vào tôi, chắc mẩm đang rất tò mò muốn biết trước gì tôi nghĩ về hắn như thế nào đây
-Thì trước giờ, theo bề ngoài của cậu, tôi thấy rằng cậu rất hoàn hảo, hơi phong độ cũng rất đẹp trai, tài năng cứ gọi là chỉ thua tôi một bậc, khách quan mà nói là mẫu con trai lí tưởng của hầu hết chị em phụ nữa. Nhưng_Xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi ko có lấy 1 cọng râu của mình, tôi ra vẻ đăm chiêu, miệng lưỡi cực kì bị mật_nếu đánh giá theo bản chất con người bên trong thì...
-Thì sao?
-Đểu cáng, đáng ghét, vô liêm sỉ và cực kì gian mãnh_Nhón chân lên ăn gian một chút chiều cao cốt để bí thư họ Lăng phải ngước nhìn mình chứ ko phải mình ngước nhìn hắn, tôi trợn mắt cả gan đay nghiến, nhân cơ hội chưởi khéo đối phương. Cái này hoàn toàn do hắn bảo tôi khai đấy nhé, người ngây thơ luôn vô tội.
-Ra vậy?_Đứng hình một lát, Lăng Tử Thần chẳng tỏ vẻ giận dỗi gì hết, môi nhếch lên cười đểu cáng, lặng lẽ đưa tay lên cằm tôi, đẩy mặt tôi vênh chuẩn lên trời hợp với đường thẳng của cột sống 1 góc anfa bằng 130 độ đến mọi, thì thầm xảo hoạt_Thế còn nhẹ đấy
-Cất...cất cái tay đáng ghét của cậu đi_Túng túng quá đỗi đưa bộ mặt đỏ như quả cà chua chín trưng ra giữa phố phường, tôi lấy tay nắm lấy tay đối phương giật mạnh một cách thô bạo rồi quẳng vào ko trung dù biết nó sẽ chẳng bay đến được cái hố rác cạnh đó, nhanh chóng co dò tẩu thoát. Nghiệm lại từ trước tới giờ mới thấy, hầu như nhiều cuộc đấu khẩu của tôi với Lăng Tử Thần đều có một kết cục ko mấy vẻ vang thì phải, sau cùng tôi luôn là người quặp đuôi chạy mất, đúng là một nỗi sĩ nhục vô cùng lớn cho đội nhà. Từ sau tôi phải lấy lại tinh thần mới được, nhất định phải gỡ, nếu ko thanh danh của mình sẽ khó được giữ vừng.
Nắm chặt tay khí thế, tôi trượt patin một cách điêu luyện thẳng hướng P&P mà tiến
***
Đặt cặp đánh "phịt" xuống ghế, tôi thả người nằm nhoài trên bàn, mặc cho bọn bạn chung quanh có xì xào bàn tán này nọ về một chủ đề nóng hổi nào đó thì đại nghiệp tiếp thêm năng lượng cho thân chủ của tôi vẫn được thiết lập một cách hoành tráng. Sau khi chiếm trọn cả chiếc bàn thu làm tài sản riêng, tôi nhắm mắt, đưa hồn vào những cơn mộng mị đang vẫy gọi
-Tử Di! Chúng ta nói chuyện một chút được ko?_Đấy, cứ hễ mỗi lần tôi tác nghiệp, y xì có cả đống tên đang ghét đến phá đám, nhưng lần này, người cho tôi vinh hạnh được diện kiến, ko ai khác lại là cô nàng hoa khôi đệ nhất của lớp, Đặng Chiêu Anh
-Ưkm..._Ngóc đầu dậy xác nhận đối tượng, tôi mơ màng đáp trả_Có chuyền gì à?
-Chúng ta...đến chỗ khác rồi nói nhé!_Đảo mắt nhìn gian phòng 1 lượt, Đặng Chiêu Anh tỏ vẻ bí mật, chắc lại chuyện "thiên cơ bất khả lộ" và tôi là người may mắn được khui chuyện đó
***
-Được rồi! Cậu muốn nói gì?_Theo gót chân cô bạn đến một hành lang dài vắng người, tôi dường như đã lấy được sự tỉnh táo để thả hồn vào câu chuyện của người đối diện, mau lẹ đặt vấn đề trọng tâm tránh lại bị dẫn dắt vào một bài diễn văn sến súa hoa lá dày đặc thì khổ cho cái bao tử.
-À, ngập ngừng với vẻ do dự, Đặng Chiêu Anh đưa nhãn thần soi biểu hiện của tôi một cái, coi bộ rất dè chừng_Mình muốn đổi chỗ với bạn
-Đổi chỗ?_Ngơ ngác một chút, tôi tròn xoe mắt nhắc lại câu chữ to đùng đang nằm chễm chệ trên đầu mình như vương miện hoa khôi. Cái này chẳng khác nào đi thú nhận với người ngoài tình cảm thầm kính của mình cả, ko ngờ cô nàng yếu đuối này cũng có lúc dũng cảm như thế
-Được chứ?_Thoáng chút lo lắng, Đặng Chiêu Anh đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, gương mắt kiều diễm bỗng phảng phất chút buồn
-À, cái này..._Đưa tay lên gãi đầu theo thói quen, tôi ấp a ấp úng đáp trả_Chỉ sợ, nếu tự tiện đổi chỗ, thầy sẽ giận cho coi.
-Ko sao đâu, bọn mình đều lớn cả rồi, giáo viên chẳng ai để ý đến chuyện này đâu, cậu ko nói, cả lớp ko đánh động thì ko sao hết
-Nhưng...
-Giúp mình đi_Chộp nhanh lấy tay tôi, Đặng Chiêu Anh ra sức nài nỉ, khuôn mặt cô nàng những lúc nũng nịu thế này trông thật đáng yêu, nếu tôi là con trai, ko chừng sẽ chết mê chết mệt cho xem
-Mình... cậu thích Lăng Tử Thần đến thế sao?_Biết là ko nên hỏi, nhưng lòng tôi vẫn tò mò muốn biết
-Mình..._Khẽ trát lên mình 1 lớp phấn hồng nhẹ, Đặng Chiêu Anh cúi đầu ngượng ngập, nghĩ ngợi gì đó rồi ngẩng mặt nhìn tôi, nở nụ cười thánh thiện_Ko phải thích đâu...mà là yêu đấy
-..._Lặng người đi trong dây lát, tôi viện cớ cần phải suy nghĩ một chút trước khi đưa ra quyết định để "đuổi khóe" cô bạn về lớp, cho mình sự yên tĩnh
Ngồi phục xuống sàn đá lạnh, dựa lưng và tường, tôi thở dài, dù cố thuyết phục chỉnh mình rằng đây là giây phút trước giờ mình rất mong chờ nhưng sao lại cảm thấy rất mực khó chịu, tâm can ko còn vững vàng mà có chút gì đó dường như là do dự, cứ như thể ko muốn cho cô bạn kia cơ hội được tiếp cận với Lăng Tử Thần vậy
-Tự kỉ sao?_Phả vào mặt tôi một mùi hương nồng đậm chất đàn ông, Lâm Khải Phong với đôi mặt cười bông đùa, làm như thế đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tôi nổi cơn tự kỉ vậy
-Mặc tôi_Quay đầu sang hướng khác nhìn khoảng ko vô định nò đó, tôi cố lảng tránh, ko muốn để con người xưa kia đã đại náo trái tim mình thêm 1 lần nữa làm tôi thốn thức, cũng chính vì những lúc trêu ngươi như thế, Lâm Khải Phong đã hút hồn tôi đến quên mất cả bản thân mình, nên giờ quyết ko lạc vào con đường cũ nữa
-Chắc lại có chuyện buồn rồi?_Ko chịu buông tha cho tôi, Lâm Khải Phong tự tiện đưa 2 tay áp lên má tôi, chỉn đốn đầu tôi về lại tư thế ban đầu, rõ ràng muốn ép tôi phải nhìn vào đáy mắt hắn_Sắc mặt tệ như đưa đám
-Đã bảo là mặc tôi rồi mà_Cựa quậy mạnh, tôi đưa những ngón tay chứa những chiếc móng sắc nhọn bấu vào làn da hơi sạm trên cánh tay Lâm Khải Phong, cố ý cào mạnh để hắn biết đau còn thả tôi ra
-Bướng quá đấy!_Trái với ý định của tôi, Lâm Khải Phong tóm chặt 2 tay tôi bằng 1 bàn tay săn chắt, tay kia đặt lên cằm tôi ra sức dồn toàn bộ cơ thể đang co rúm của tôi ngả hẳn vào tường
-Thả ra, tôi hết lên đó_Hoảng sợ tột độ trước hành động chưa bao giờ có của người mình từng yêu, tôi run rẩy đe dọa lại đối phương, yếu ớt nhả từng chữ một
-Hét ư? Nếu là trước đây, cậu đã ngất xỉu say trai rồi. Thay đổi gớm nhỉ?_Từ từ đưa tay lên chặn miệng tôi, ra sức bóp chặt ngăn ko cho nạn nhân có thể thốt lên một lời nào nữa, Lâm Khải Phong đưa bờ môi mỏng hơi ẩm lướt nhẹ lên từng cọng lông xúc giác đang đống đô trên má tôi, mặc cho tôi vùng vẫy mà thỏa chí theo lộ trình di cư về vành tai vô thức nóng ran lên, chạm nhẹ, thì thầm: Thừa nhận đi, cậu...vẫn còn yêu tôi, phải ko???
-Ưm..._Cố dồn hết chút sức lực còn lại cắn vào tay Lâm Khải Phong đến nỗi mùi tanh của mãu cũng phải miễn cường vỡ òa ra, tan chảy trong miệng, tôi ngu ngốc nhỏ vài giọt nước mắt
-Vậy là ghét tôi rồi?_Ko tỏ vẻ đau đớn, đối phương tiếp tục phả hơi thở vào tai tôi, kèm theo đó là âm thanh của một tiếng cười chua chát
-Ưm...
-Mà này, nói cho cậu biết một bí mật nhé...Tôi và Lăng Tử Thần- tên nhóc con suốt ngày cậu lẽo đẽo chạy theo sau ấy, chúng tôi_Lại cười tiếc nuối, Lâm Khải Phong chép miệng_...là cậu cháu đấy. Dù cậu đi theo ai, kết cục vẫn giống nhau thôi. Bởi vì, chúng tôi đều có chung một gen di truyền
Ngắt lời bằng những âm thanh cô động, tôi hoàn toàn dấn hồn vào từng chữ, từng chữ vừa bay ra khỏi miệng Lâm Khải Phong...Ra vậy, đó là lí do, 2 người xuất hiện trong bức ảnh mờ bám bụi...
Bỗng một bóng người nào đó, rất nhanh, chạy đến lôi mạnh Lâm Khải Phong, đấm một cú giáng trời lên khuôn mặt điển trai của hắn, khiến một vệt máu nhỏ, từ từ lăn trên khóe miệng ấy
No comments:
Post a Comment